(- Our journey on bike from Vietnam to Shihanoukville, Cambodia on the Lunar New Year, Feb 2014 -)
[-Chặng 2-]. Đưa xe qua cửa khẩu
(2. At Xa Xia – Prek Chak border crossing)
Tới cửa khẩu thì lo nhất là cái xe máy – làm sao mang em nó qua cửa khẩu. Tìm hiểu theo lời kể của các anh chị từng đi thì cửa khẩu Xà Xía đi xe máy qua rất dễ, bởi vì dân tình buôn lậu lẫn buôn không lậu đi qua ầm ầm luôn, chứ không như cửa khẩu Mộc Bài hay cửa khẩu Tịnh Biên gần đó. Và lưu ý quan trọng là đi qua Campuchia thì xe máy không cần phải làm giấy thông hành hay giấy phép gì hết, chỉ cần là xe chính chủ và có đội nón bảo hiểm là được!
Nói chứ xe của mình còn chả được cái “chính chủ” ý! =))
Nói về mấy cái cửa khẩu này: nếu như cửa khẩu Mộc Bài hay cửa khẩu Tịnh Biên cũng phần nào sầm uất (với cái siêu thị miễn thuế to vật vã), thì cửa khẩu Xà Xía đúng nghĩa là cái cửa luôn ý! Cửa khẩu chỉ là một khối nhà nhỏ nhỏ có vài anh mấy chú bộ đội biên phòng lác đác trong sân. Người dân đi qua đi lại như đi chợ, từ đi bộ, đi xe đạp xe máy lẫn xe bò (cả dân buôn lậu lẫn dân buôn không lậu).
Khách nước ngoài hay khách du lịch thì tất nhiên là ít hơn so với 2 cửa khẩu kia, nhưng không hiểu sao thấy đa số là đi theo nhóm khách nhiều hơn là đi phượt thì phải (cứ tưởng là chỗ khỉ ho cò gáy này toàn phượt mới chịu đi nhỉ)
Cơ mà có lẽ nhờ vậy mà cửa khẩu Xà Xía mang ít tính “thị trường” hơn Mộc Bài và Tịnh Biên. Nghe đâu 2 cửa khẩu kia mà muốn đưa được xe máy qua là cũng phải hơi hơi dữ để dằn mặt mấy anh mấy chú (mình thì đâu được thế!). Ở đây thì cứ đưa xe qua thôi, chịu khó hối lộ tý ở cái cửa Prek Chak bên Cam cho mấy anh ý làm ngơ mình! (còn hải quan Việt Nam chả thèm quan tâm cái xe của mình)
***
Hai đứa hoà mình vào mấy bà con dân buôn dắt xe qua thì có anh trong đồn giữ cửa ngoắc lại hỏi:
“Đi đâu đấy?”
“Dạ bọn con đi Cam”
“Đi qua đâu của Cam”
“Dạ con đi Kampot” (tớ sợ nói đi Shihanoukville chắc chú ý đạp bay về Sài Gòn ngay luôn ý =))
“Đã đi bao giờ chưa?”
“Dạ đi rồi ạ!” (Điêu không chớp mắt, nhưng mà trong passport có cái dấu ở Mộc Bài nên cũng hơi hơi đáng tin)
“Đi rồi đi làm gì nữa bây!”
“Ơ!…” – Ngu cái mặt!
“Hai đứa đi tới cái cửa bên tay trái kia đóng dấu nhá!” (phẩy phẩy tay đuổi đi)
Tới lúc này mới biết là ổng này trêu mình! Nhục muốn chết!
Hải quan Việt Nam bao dễ thương. Đóng dấu mộc cạch cạch cho 2 cái passport rồi đuổi đi lẹ. Đi ra mấy chú khác cũng nhìn, rồi chỉ hỏi “Đóng mộc chưa?”, chả ai thèm quan tâm đến cái xe máy ấy!
Đi thêm 1 đoạn 500m nữa là sang cửa khẩu Prek Chak. Cửa khẩu này thì đang được xây lại nên mấy chú hải quan phải ở trong cái chòi, mà chả có được dễ thương như hải quan Việt Nam đâu. Mới dắt xe vô là mấy chú tia ngay cái xe làm mồi liền.
Cũng lo lo rồi đấy, không lẽ hải quan Việt Nam không quan tâm còn hải quan Cam thì không cho vào!
Chú đóng mộc cứ giả vờ ngồi dò dò xét xét cái passport của 2 đứa, chờ đợi một điều gì đó. Mấy người đi trước có nói là đi qua đây thì hải quan sẽ yêu cầu mình đóng 50K/người, nhưng đừng có đóng, cứ giả ngu đi. Nhưng mà mấy anh mấy chị có đi xe máy như mình hay không? (chả được mấy ai nói về chuyện này – hiu hiu) Em chả lo cho em, em chỉ lo cho cái xe máy của em thôi. Để nó ở đây nó biết chơi với ai!
Rồi chú hải quan ngước mắt lên, liếc nhẹ chiếc xe máy của em, nhìn sâu vào đôi mắt em một cách đầy ẩn ý, và nói:
“Đi đâu?”
Nói thiệt là trong đầu em lúc này chỉ nghĩ đến cái vụ 50K nên thay vì trả lời “Dạ đi Kampot!” như lúc nãy thì mình lại nói lại
“Bao nhiêu?”
Ông chú này trợn mắt nhìn mình (chắc là nghĩ “cái thằng này trắng trợn thế không biết?”), rồi cũng gằn gằn giọng nói
“Năm mươi nghìn một người”
Ôi, hải quan nên là lễ tân bộ mặt của cả đất nước mới phải! Thôi thì đưa luôn tiền cúng để đưa em xe qua đi cho lẹ! Em không muốn dính dáng gì pháp luật, nhất là khi phải cãi nhau bằng ngôn ngữ hình thể thế này!
Mọi người nhớ là qua cửa khẩu Việt – Cam ở đâu thì cũng không mất tiền nhá! (Mộc Bài còn không lấy mà!) Nếu mà không vướng em xe nhà mình thì mình cũng lấn lướt làm tới vụ 50K này rùi!
Dắt được xe đi qua cửa khẩu cái là thở phào nhẹ nhõm! Gạt được nỗi lo đầu tiên về chuyện mang xe máy qua.
Lúc này là 6h53’, và hành trình trên đất Miên bắt đầu!…